Chiều vẫn chìm trong cái lạnh tàn đông, hương xuân kia chỉ nở trong lòng, hồn rực lên tháng ngày yêu đương cháy bỏng. Con đường trở mình vài ba đợt gió, anh lại bước đi trong mớ dư hương mông lung lơ đễnh ngập tràn trong mê lạnh. Con đường này ngày xưa từng có hai người hò hẹn, nay chẳng ai về ven đường phong kín rêu xanh, kỷ niệm ùa lên vai người cứ thế miên man, day dứt mãi… Chẳng hiểu vì sao anh lại hướng những bước chân di về chốn đã xa xăm hoài niệm của những ngày nào, chẳng hiểu sao mình lại ngoái đầu về phía hoàng hôn để rồi ánh mắt lại rực lên nỗi sầu mười tám… (Tản mạn với nàng Xuân)
Gửi tới các bạn những bài thơ tình yêu hay, buồn, cô đơn và tâm trạng nhất nói về những nỗi niềm xa cách trong tình yêu. Tôi đã gửi tới mọi người nhiều những áng thơ tình yêu xa nhau rồi, nhưng đầy là chùm thơ rất khác với những chùm thơ còn lại. Chùm thơ tình buồn này đa số là của Hoàng Mai, nó mang một giọng thơ rất tâm trạng nhưng cũng rất trưởng thành và chín chắn, không phải là những nỗi buồn của tình yêu trẻ tuổi nữa. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những áng thơ hay về tình yêu buồn này, chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những vần thơ!
1, Tình Xa
Người kể ta nghe chuyện của lòng
Trách mình phận mỏng kiếp long đong
Mong sao mây xám tàn giông bão
Gieo xuống đời ai hạt nắng trong
Ta nói người nghe chuyện bể dâu
Vẫn hằng trăn trở suốt đêm thâu
Tim ta tê tái càng tê tái
Thương mảnh trăng vàng khuyết đã lâu
Ta trải tình thơ gửi đến người
Yêu từng ngọn sóng vỗ ngoài khơi
Men cay vừa nhắp bờ môi đắng
Chưa viết thành câu…đã cạn lời
Từ đấy ta như hạt nắng tàn
Từng chiều mong gió trở mùa sang
Ta đem mây trắng cài lên tóc
Để xóa tim hồng vết máu loang
(Hoàng Mai)
2, Lại Vấp Vườn Trăng
Nhấp ly cạn chén hương mười sáu
Bỗng thấy em về trên dấu môi
Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh
Ta bước vào đêm gót rã rời…
Sương mờ, khuya bạc, giá như băng
Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?
Bởi người huyền hoặc như mây khói
Thân xác không hồn sao ái ân?
Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền
Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên
– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:
Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)
Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận
Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng
Vì nghe nhan sắc là hư ảo,
Ta hóa điên rồi, em biết không?
(Bằng Lăng Tím)
3, Xin Người Đừng Nhắc
Chuyện cũ lâu rồi! Anh chớ nhắc
Cũng đừng hoài vọng giấc mơ xưa
Sang sông tách bến …còn đâu nữa
Tan nát cõi lòng phút tiễn đưa
Tôi đã bao mùa …trống vắng anh
Yêu thương như gió thoảng qua mành
Tình tôi người gửi theo mây gió
Thì nhắc làm chi chuyện yến oanh
Người nỡ chôn vùi duyên trúc mai
Một chiều hiu hắt nắng xưa phai
Tình tôi người thả theo làn nước
Chìm với thời gian chẳng đoái hoài
Tôi cố tìm quên giấc mộng đầu
Chúc người đẹp phận mối duyên sau
Ngày mai dù ở phương trời lạ
Vẫn chúc duyên tình mãi thắm sâu
Tôi cũng quên rồi chuyện đã qua
Ái ân ngày tháng sẽ phôi pha
Xin ai đừng nhắc lời xưa cũ
Kỷ niệm Người – Tôi hãy xóa nhòa.
(Hoàng Mai)
4, Tàn Tro
Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người
Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…
Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!
Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…
(Bằng Lăng Tím)
5, Năm Xưa Đò Cũ
Năm xưa ngày cũ bến sông này
Cô đã cùng ai thuở đắm say
Người ấy hẹn lòng khi đất nước
Yên bình ngày cưới tay trong tay
Sang sông bao lượt khách biên khu
Cô đã chờ anh suốt mấy thu
Mà bóng người xưa không trở lại
Nào phải tình cô đã nhạt mù
Năm qua đò nhỏ khách phương xa
Ghé bến dừng chân khách ngắm hoa
Cô lái mỹ miều soi bóng nước
Dương tà ngơ ngẩn bóng trăng qua
Thế là cô lái chớm thu nay
Khăn áo sang sông nước mắt đầy
Giã biệt tình quân không trở lại
Nàng chôn kỷ niệm bến sông này
Nào ai có biết cô về đâu
Chỉ thấy chồng cô tóc ngả màu
Thương cánh hoa đào khoe sắc sớm
Nàng xuân chưa kịp… đã qua cầu
(Hoàng Mai)
6, Mộng Ước Chung Đôi
Anh nhé mai này gặp lại nhau
Khơi trong gạn đục giấc mơ đầu
Mười năm anh khóc đời dâu bể
Quên hết vết hằn những nỗi đau
Ta lại dìu nhau trên lối xưa
Dưới hàng phượng vĩ gió đung đưa
Bàn tay anh khẽ truyền hơi ấm
Ấp ủ tình em đã mấy mùa
Anh nhớ dìu em ngắm biển đêm
Để con sóng vỗ khát khao thèm
Nhìn trăng nhẹ lướt em thầm bảo
Anh chính là tình yêu của em
Ta mộng mơ về chuyện lứa đôi
Nửa vòng trái đất quá xa xôi
Em mơ ngày ấy… em mơ lắm
Được sống cùng anh đến trọn đời
Anh hãy về đây mộng với em
Xây nhà bên suối ngắm trăng lên
Một khu vườn nhỏ hoa đua nở
Hạnh phúc ta nào khác cảnh tiên
(Hoàng Mai)
7, Bâng Khuâng Tháng 7
Tôi lau chưa hết dòng lệ cũ
Đã thấy bâng khuâng, tháng bảy về…
Lá úa võ vàng chân phố thị
Nghe lòng trầm uất giữa u mê
Hoa cúc nở chiều, mây trắng xóa
Thu về hoang hoải gió heo may
Mà người con gái đôi mắt ướt,
Vẫn còn nhớ trộm một bàn tay?
Tháng bảy lạnh lùng tháng bảy thu
Sương rơi lấm áo, trời mịt mù
Thì có bao giờ em hiểu được,
Lối mòn đương cất một lời ru
Tình yêu nông nổi vào mê đắm
Rồi cũng theo người cuốn gót hoang
Để nay tháng bảy đầy lạ lẫm
Hồn nhiên, in dấu những phai tàn
Tháng bảy chiều nay chợt lững lờ
Những tình dìu dịu, ý ngàn thơ
Sao người lữ khách phương xa đó,
Chỉ ngước nhìn theo với hững hờ
Có phải thu ơi? Đã phải lòng…
Hay rằng mắc tội với non sông
Cớ sao tháng bảy, mùa thu tới
Thiếu nữ cười duyên nhạt má hồng?
(Bằng Lăng Tím)
8, Lặng Thầm
Ai thắp giùm tôi ngọn lửa lòng
Để tôi sưởi lại những ngày không
Để tôi ngùi nhớ vầng trăng cũ
Thuở ấy chiều mưa trên bến sông
Người ấy thầm mang một nỗi buồn
Nỗi buồn trăn trở nhớ quê hương
Chạnh lòng thương kiếp người viễn xứ
Đọng chút tình vương ở cuối đường
Người vì chữ hiếu phải sang sông
Một sáng trời trong ửng nắng hồng
Tôi tắt lửa lòng từ dạo ấy
Bao mùa Xuân – Hạ -với Thu – Đông
Thấm thoát mười năm cách biệt nhau
Mười năm mòn mỏi trái tim đau
Vườn hoang thưa nắng tường rêu phủ
Chẳng biết người xưa… nay ở đâu?
Khắc khoải năm canh nuốt lệ thầm
Trong tôi hoài vọng mối tình câm
Nàng thơ từ dạo sầu lên mắt
Tắt tiếng lòng ngân khúc nguyệt cầm
(Hoàng Mai)
9, Tình Thu
Đêm sa vào mắt những hàng ngâu
Khói thuốc ta bay hồn buồn rầu
Ai khát tình thu trong xác hạ,
Để lá vàng rơi một khối sầu?
Đây một mùa thu đã hiện hình
Giữa đời lang bạt bước phiêu linh
Người về viễn phố, sầu không lại
Có thấy hồn vương một mối tình?
Ta biết mùa thu vốn rất buồn
Nhưng vì đâu đó hãy còn thương
Nghĩa là mỗi khi lòng nhung nhớ,
Thu lại rơi đầy mộng phấn hương
Ta nện gót gầy trên hè phố
Sau bao năm tháng đời lữ hành…
– Nơi ấy, vàng thu lên mấy độ
Hay còn tan tác một màu xanh?!
(Bằng Lăng Tím)
10, Lời Cuối Cho Anh
Trời hôm nay đẹp lắm anh ơi!
Hoa vẫn nở – mai vẫn vàng màu Tết
Em áo lụa đã phai màu trắng bệt
Anh rêu phong chằng chịt lối em về
Hai chúng mình tâm sự kể nhau nghe
Một dĩ vãng, buồn nhạt nhòa tăm tối
Em góp nhặt đau thương đời lặn lội
Cộng thêm thời hoa mộng của ngày xanh
Gửi vào đời biến thành nét tinh anh
Trang giấy trắng em nắn từng nét chữ
Mở lòng ra khắp mọi miền viễn xứ
Hành trang là thi tứ của hồn thơ
Bảy mùa xuân em đơn độc bơ vơ
Và bảy mùa đông anh ngóng chờ giọt nắng
Máu trong tim chưa bao giờ thôi nóng
Nhưng lòng em băng giá mãi khoanh vùng
Chẳng bao giờ ta có thể đi chung
Đường em đi sầu giăng trăm vạn lối
Đường anh bước không thênh thang vời vợi
Nên mình còn khắc khoải những cơn đau
(Hoàng Mai)
11, Đừng Chờ Em Nữa
Hôm nay chúng mình ngồi lại cùng nhau
Lời em nói sẽ là lời sau cuối
Cầu chúc anh đẹp tròn duyên mới
Bên nàng oanh thỏ thẻ dịu dàng
Anh bây giờ tóc đã phủ màu sương
Không còn những huy hoàng thuở ấy
Nhưng người đó vẫn…mơ về anh đấy
Thuận lòng đi kẻo người ấy đang chờ
Em bây giờ không còn tuổi ngây thơ
Cũng chẳng thể cận kề khi bóng xế
Thôi hãy để em lau khô dòng lệ
Cho xuân chiều lòng thanh thản được chăng?
Có bao điều em muốn nói cùng anh
Hãy đến với người …khi anh còn có thể
Gánh vác giang sơn của thời trai trẻ
Anh đã đem dâng vào chỗ không người
Đường anh đi hoa nắng vẫn vàng tươi
Đường em đến rong rêu màu cỏ úa
Nên hai đứa cứ nhập nhằng lời hứa
Anh đừng chờ … và hờ hững người sau
Em vẫn còn đây chứ có mất đâu
Mình vẫn quý nhau …
Tình yêu thành tình bạn
Vì em biết thời gian luôn có hạn
Hãy cùng người kẻo hạnh phúc buông rơi…
Xin anh đừng chờ… em nữa anh ơi!
(Hoàng Mai)
12, Dại Khờ
Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau
Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay
Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ
Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
(Bằng Lăng Tím)
13, Nỗi Nhớ!
Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
(Bằng Lăng Tím)
14, Bản Tình Ca Tháng Sáu
Tháng sáu về rủ thương nhớ đi hoang
Ta nằm lại lắng nghe mình trống rỗng
Tim vô cảm cũng quên rồi xao động
Bởi đã lâu không hò hẹn, mong chờ…
Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ
Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây
Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng
Tiếng ve tan trên những ngón tay gầy
Ta ngồi hát bản tình ca tháng sáu
Thấp thoáng đâu thu úa những con đường
Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược,
Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương…
Hạ lạnh lẽo khi bóng chiều ối đỏ
Khói thuốc rơi không ngỏ buổi sơ đầu
Sao mỏng mảnh vẽ nên màu luyến tiếc:
Áo trắng ngần một thuở vẫn còn nhau?
Bằng lăng tím, phượng bùng lên sắc máu
Nửa mảnh hồn chôn giấu tuổi băng trinh
Ôi tháng sáu những con đường rực lửa!
Tuổi hồng xưa lặng lẽ hóa thơ tình
Tháng sáu đến… ai buồn hay chăng tá?
Mùa còn mơ màu áo đã phai rồi
Ta vương vấn bóng hình cô gái lạ,
Chợt thẫn thờ một nỗi nhớ chia đôi…
…
Tháng sáu về có lẽ cũng vậy thôi
Ta say khướt: cuối trời đương rạn vỡ…
(Bằng Lăng Tím)
15, Hồi Ức An Yên!
Chiều ta về…
Hồn mênh mang mênh mang,
Chiều ta về…
Mây lang thang lang thang.
Chiều anh về tìm lại mảnh tình xưa:
Là góc quán, là ngày mưa xa vắng;
Là hôm gặp cúi đầu trong im lặng,
Ngượng ngùng nhau đành chẳng nói năng gì.
Những nhạt nhòa cứ thế dắt chân đi
Để tâm tư ngập tràn thêm da diết
Chiều rực tím tím hoàng hôn biền biệt
Buổi ban đầu còn tha thiết trong anh
Anh trở về trên con phố rêu xanh
Nghe hồi ức mong manh đà rạn vỡ
Những vạt nắng thơm lừng hương nỗi nhớ
Vẫn mặn mà như thuở mới vào yêu
Ta thương nhau không biết đã bao chiều
Tình khôn lớn qua bao nhiêu màu áo
Vậy mà sao cả hai đều cao ngạo?
Để hôm nay ôm khắc khoải mong chờ…
Hay vô tình bất chợt đứng ngẩn ngơ
Môi thoáng vọng một tên người chấp chới
Có hiểu không rằng anh đang còn đợi,
Những nỗi buồn vẫn gợi chút bình yên…
(Bằng Lăng Tím)
Và vừa rồi là những áng thơ tình yêu buồn về nỗi cô đơn và mong nhớ mà tôi muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng thích và yêu mến những bài thơ về tình yêu rất buồn bã và tâm trạng này. Đó chỉ là một trong rất nhiều những bài thơ tình buồn có trên kho thơ của Minh Nhật, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những áng thơ tình buồn lãng mạn hay khác các bạn nhé!
Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog Thuvientho.com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Xem thêm Thơ Tình Buồn Hay hoặc Những Chùm Thơ Hay Nhất và Thơ Tình Lãng Mạn
Theo Thuvientho.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét